Cái tên Hư Không chính là tên gọi của một vùng hư vô không một ai biết đến. Nó xuất hiện cùng lúc khi vũ trụ hình thành. Và dĩ nhiên, Hư Không không đủ tài nguyên để nuôi chính những sinh vật mà nó đang chứa đựng.
Vì không đủ tài nguyên để nuôi sống sinh vật, Hư Không truyền cho chúng cảm giác đói khát vô cùng và phát cho chúng những bộ não giản đơn với một trí tuệ hạn chế, chỉ biết tàn phá tất cả những nơi chúng đi qua để thỏa mãn cơn đói cho chính mình. Đơn giản như người ta thấy, những sinh vật gớm ghiếc đó phải tìm cái ăn cho qua đi cơn đói không bao giờ chấm dứt của mình. Tuy nhiên, không đơn giản là dừng lại ở đó, những gì Hư Không muốn là đưa Runeterra vào quên lãng hoàn toàn.
Hư Không không tự mình đến đây, khi cuộc chinh phạt của đế chế hùng mạnh Shurima tràn vào Icathia với những gì tàn bạo và ác liệt nhất, người Icathia đã không còn cách nào triệu hồi Hư Không để chống lại. Trong một đợt tiến công tổng lực, các tu sĩ của Icathia đã phóng thích những sinh vật từ Hư Không. Một móng vuốt chém xuống, đến cái miệng há rộng, một con mắt nhìn thấy mọi thứ… và rồi mọi thứ bị quét sạch, toàn bộ lính Shurima và Icathia lần lượt tan biến trong hư không. Cả một đế chế lụi tàn trong thoáng chốc. Icathia đã đánh đổi tất cả để đánh gục được Shurima, và họ đã làm như thế. Đánh đổi tất cả, kể cả chính thành trì và tên của chính mình trên bản đồ.
Icathia bị lùi tàn, nhưng Hư Không vẫn đang há rộng “mồm” để thỏa mãn cơn đói của nó. Shurima là đế quốc bên cạnh, đồng thời cũng là mục tiêu tiếp theo. Những truyền thuyết về sự biến mất và sụp đổ của những ngôi làng trên vùng sa mạc nóng bỏng dần được truyền miệng nhau, và không lâu sau khi người ta tò mò về tính chính xác của nó, chính họ cũng được chứng kiến. Sự thật được trả giá bằng cái chết – đó là quy tắc không thể thay đổi của Hư Không.
Chỉ sau một đên, từng làng mạc cứ thế biến mất, và tin đồn về Hư Không cứ thế lan truyền. Cứ tưởng Malzahar sẽ là Đấng Cứu Thế, nhưng không, hắn bị Hư Không làm thối rữa, mục ruỗng tâm hồn, và hắn đi chiêu mộ những môn đồ mù quáng để hiến tế cho Hư Không. Kassadin – người đau đớn vì mất gia đình và quê hương vì Hư Không, khoác lên mình một nhân dạng khác để truy sát tên Tiên Tri chết chóc, và người con gái mà ông tưởng chừng đã mất đi – Kaisa – dùng toàn bộ cuộc đời mình để ngăn chặn Hư Không.
Không ai có thể phủ nhận rằng, Hư Không quá đói khát và mạnh mẽ, còn Shurima, chỉ còn lại một đế chế lụi tàn và những con người đơn lẻ chiến đấu vì quê hương và cuộc sống của riêng mình.